Thần Kinh

Con ước được trở lại như xưa, được hồn nhiên như thuở nhỏ, để quên đi những suy nghĩ rồ dại trong con. Con tuyệt vọng lắm rồi! Có lẽ con là người mắc bệnh thần kinh nặng nhất trong những người đặt câu hỏi ở đây. Con người mà sống lúc nào cũng trong lo âu và thấp thỏm vì bệnh tật thì sống còn gì là niểm vui và còn gì là trải nghiệm với cuộc đời. Con năm nay 20 tuổi, sống trong một gia đình với gia cảnh chạy từng bữa ăn. Lúc nào cũng lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, con cũng có một tuổi thơ đẹp như ai khác nhưng mọi chuyện đã đổi khác khi con bắt đầu biết suy nghĩ, biết tìm tòi thông tin trên báo và internet, thần kinh của con vốn dễ bị kích động nên những thông tin về sức khỏe ngày càng ám ảnh con. Con bắt đầu lo sợ bệnh tật, con lo sợ đến chán ăn, tinh thần lúc nào cũng suy sụp, cơ thể con không khi nào nó không nghĩ rằng nó không mắc bệnh, từ những căn bệnh nan y như ung thư, HIV đến những căn bệnh truyền nhiễm như uốn ván, dại con đều trải qua. Con sợ lắm bác sĩ ạ. Cứ mỗi khi con nghĩ về một chứng bệnh nan y nào đó là con bị ngay triệu chứng của bệnh đó. Như khi con nghĩ mình mắc bệnh ung thư phổi, con sẽ bắt đầu ngứa họng và ho ngay tắp lự. Càng ho con càng hoang mang nhiều hơn, lo sợ nhiều hơn, tuyệt vọng nhiều hơn. Khi con bị đau đầu, không gì khác hơn là nghĩ tới chuyện con sắp bị u não, khi ợ hơi nhiều thì con sẽ nghĩ ngay tới ung thư thực quản hay dạ dày. Khi đi ra đường hễ bất cứ con vật nào lại gần con là con nghĩ mình sẽ mắc bệnh dại hay uốn ván. Có lẽ bác sĩ thấy con thật ngu si, đần độn và nực cười nhưng con không biết làm gì hơn cả. Con cứ lo sợ, khủng hoảng, khóc thầm trong đêm, tuyệt vọng càng ngày càng tăng. Nhiều lúc con đã có suy nghĩ kết thúc cuộc đời tại đây để không phải u sầu phiền muộn thì hay biết mấy. Con biết những suy nghĩ đó là sai quấy và không đúng nhưng nó cứ mãi mắc kẹt trong đầu con không dứt ra được. 4 năm qua, bốn năm của tuổi trẻ không có gì ngoài lo lắng về bệnh tật và bệnh tật, con không làm được gì nên hồn cả, cứ nghĩ tới việc con bị bệnh gì đấy là bao nhiêu nhiệt huyết cho học tập, công việc nó bị nổi lo âu, khủng hoảng đè sập, con cũng muốn có một tuổi trẻ sôi động, có bạn bè đùa vui, nhưng giờ đây nó xa xỉ quá. Con càng xây bao nhiêu ước mơ thì càng bị sự hoang tưởng bệnh tật nó đạp đổ đi. Con không biết mục đích của con làm gì, tương lai của con làm gì, con không biết thế nào đúng, thế nào sai nữa rồi. Con cũng đã từng đi bệnh viện, cũng thử uống thuốc nhưng đâu lại vào đấy, cha mẹ thì lúc nào cũng nghĩ rằng chuyện của con như kiến và luôn phớt lờ đi những khi con tâm sự với họ. Con không biết giải bày nỗi niềm cùng ai. Có người mắc bệnh nan y họ cũng có lúc tuyệt vọng nhưng những người như con giống như một nỗi tuyệt vọng khi mà bốn bề đều là vực thẳm dù lùi hay tiến con cũng rơi vào cái hố sâu do mình tự đào. Xin hãy giúp con.

Xin được giấu tên

(2014/05/10 05:45)

Chào bạn,
"Sinh ra trong nghèo khó là không có tội, nhưng chết đi trong nghèo khó là một cái tội" Thế nên bạn đừng oán tránh cha mẹ về cuộc sống khốn khó, chạy ăn tường bữa hay so sánh với bạn bè cùng trang lứa. Bạn nên suy nghĩ tích cực là dù trong hoàn cảnh khó khăn nhưng cha mẹ bạn vẫn luôn cố gắng luôn dạy con cái, cho bạn học hành. Để không phụ công sức cha mẹ bỏ ra bạn nên phấn đấu tốt hơn để có một tương lai tươi sáng trước hết giúp bản thân thoát khỏi sự đói khổ và giúp cha mẹ có cuộc sống tốt hơn. Còn những bệnh bạn kể là "Bệnh từ tâm mà ra" nhiều người mắc những bệnh hiểm nghèo tưởng như không thể qua khỏi nhưng với tinh thần lạc quan, ý chí kiên cường, tạo cho mình sự vui tươi trong cuộc sống sẽ giúp đẩy lùi bệnh. Bạn cũng đã nhận thức được bệnh của mình chỉ do tưởng tượng, nên bây giờ chỉ có bạn mới cứu được bản thân mình thôi. Hãy nghĩ nhiều người còn khổ hơn mình họ vẫn vượt qua được, hãy ăn uống vào nhé, đừng bỏ bữa, tham gia các hoạt động cùng bạn bè, tập thể dục, không uống rượu, cafe hay hút thuốc lá.
Chúc bạn luôn lạc quan, yêu đời và có sức khỏe tốt!

Tìm kiếm câu hỏi khác

Các câu hỏi liên quan